Suy niệm: LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA NƠI CÁI CHẾT CỦA ĐỨC GIÁO HOÀNG PHANXICÔ

Ga 20, 19-31

Hôm nay, chúng ta cùng với Giáo Hội tạ ơn và mừng kính Lòng Thương xót Chúa. Một Thiên Chúa không trách móc, không luận phạt, nhưng đến để chữa lành, tha thứ và trao ban bình an. Thế nhưng, cũng trong những ngày này, chúng ta đang đau buồn về sự ra đi của Đức Giáo Hoàng Phanxicô. Vậy đâu là khuôn mặt xót thương của Thiên Chúa nơi cái chết của Đức Thánh cha.

Ai trong chúng ta cũng phải thừa nhận, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã sống và rao giảng lòng thương xót không chỉ bằng lời nói, mà bằng cả cuộc đời. Với một trái tim mục tử, ngài không ngừng lặp lại rằng: Thiên Chúa không mỏi mệt trong việc tha thứ, chỉ có con người mới mỏi mệt trong việc xin ơn tha thứ. Ngài đưa lòng thương xót vào trung tâm đời sống Hội Thánh, mở Năm Thánh Lòng Thương Xót, kêu gọi một Giáo Hội “như bệnh viện dã chiến”, nơi mọi tâm hồn tội lỗi đều được chăm sóc và phục hồi.

Sự ra đi của ngài trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh như là một hồng ân mà Thiên Chúa dành riêng cho Ngài để khép lại cuộc đời mục tử nhân hậu bằng chính ánh sáng của lòng thương xót phục sinh. Đức Phanxicô không cần hiện ra như Chúa Giêsu để cho ai “xỏ tay vào lỗ đinh”, nhưng chính những vết thương của thế giới mà ngài cúi xuống chữa lành là bằng chứng hùng hồn nhất cho đức tin của ngài. Như thánh Tôma, thế giới hôm nay đang cần nhìn thấy lòng thương xót mới có thể tin. Và Đức Phanxicô chính là nhân chứng cho lòng thương xót ấy.

Ước mong sao, cái chết của Đức Giáo Hoàng Phanxicô trở nên như một lời mời gọi chúng con bước ra khỏi sợ hãi, khép kín, để dấn thân sống lòng thương xót giữa thế giới đầy thương tích hôm nay. Xin cho chúng con tin vào tình yêu dù không thấy, để chính đời sống chúng con cũng trở thành dấu chỉ của lòng thương xót Chúa. Amen.

Lm Giuse Nguyễn Xuân Long, SVD